Tác giả:
Khác với hai diễn viên còn lại, rau trong bát của họ đều phải được trụng qua nước và làm ráo dầu mới dùng được.
Khi Lương Ngọc Vũ gắp xong, Kỷ Thanh Nguyên vừa trò chuyện với Khương Nhụy, vừa khéo léo di chuyển một phần lớn các món ngọt trên bàn đến trước mặt Chúc Tân Nguyệt.
Anh nhớ cô từng nói rằng mình rất thích đồ ngọt.
"Lần đầu đóng phim có cảm giác thế nào?"
Kỷ Thanh Nguyên chuyển đề tài sang Chúc Tân Nguyệt, dùng đũa gắp một miếng há cảo tôm thủy tinh, đặt vào bát cô.
"Hơi căng thẳng, nhưng cũng thật thú vị."
Chúc Tân Nguyệt nhìn thẳng vào Lương Ngọc Vũ, chân thành nói:
"Cảm ơn thầy Lương đã dẫn dắt em nhập vai."
Lương Ngọc Vũ mỉm cười, tựa như muốn nói không có gì quan trọng.
Khương Nhụy nói:
"Diễn xuất của thầy Lương luôn là lý tưởng mà em hướng tới.”
Giọng nói của cô tự nhiên, nhưng lời lẽ lại thẳng thắn và táo bạo, nghe như một lời tỏ tình lẫn sự ngưỡng mộ.
Lương Ngọc Vũ đã từng nghe không ít đàn em bày tỏ tương tự, nhưng trong giới giải trí, không ít người mồm ra chúc tụng, nhưng sau lưng lại thay lòng đổi dạ.
Nụ cười trên môi anh dần nhạt đi.
Kỷ Thanh Nguyên tiếp lời:
"Em cũng phải học hỏi rất nhiều từ thầy Lương."
Khi anh cười, những chiếc lúm đồng tiền như hoa nở rộ, ánh lên vẻ tươi sáng và khiến tâm trạng người đối diện thoáng chốc bừng sáng.
Thế nhưng, nụ cười của Lương Ngọc Vũ lại dần nhạt đi, như sắc màu dần phai trong ánh chiều.
Trong lòng anh, Kỷ Thanh Nguyên – một người có diễn xuất và tài năng không thua kém, lại còn sở hữu lượng fan và độ nổi tiếng vượt xa anh, xuất thân cao quý như thiên chi kiêu tử, lại nói muốn học hỏi từ anh…
Điều này nghe có phần chói tai, song anh biết Kỷ Thanh Nguyên không có ý xấu, nên chỉ cười nhẹ.
“Bánh ngọt ở nhà hàng này làm ngon lắm.”
Chúc Tân Nguyệt nói, cô đang tận hưởng món khuya, đồng thời không quên giới thiệu với Lương Ngọc Vũ về món bánh ngàn lớp trước mặt mình:
“Thầy Lương cũng nên nếm thử thật nhiều.”
Hai người kia vẫn đang đối thoại, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, bàn ăn lúc này chỉ còn lại Chúc Tân Nguyệt và Lương Ngọc Vũ đang động đũa.
Lương Ngọc Vũ dừng lại, nhấp một ngụm trà đại mạch rồi nói:
"Ăn nhiều mập lên thì lên hình không đẹp."
"Anh ốm quá đó."
Mỗi lần nhìn thấy Lương Ngọc Vũ, Chúc Tân Nguyệt lại nhớ đến số phận bi thảm của nhân vật trong tiểu thuyết.
Sau những lần tiếp xúc trên phim trường, cô nhận ra anh là một đàn anh tuyệt vời, khiến cho lòng cô không khỏi đồng cảm khi nghĩ về việc sau này anh chịu đựng những chỉ trích tàn nhẫn trên mạng đến mức trầm cảm.
Lương Ngọc Vũ bắt gặp ánh mắt thông cảm của Chúc Tân Nguyệt, tưởng rằng cô đang quan tâm cho sức khỏe của mình, bèn cười nói:
"Không sao đâu, tuy tôi gầy nhưng vẫn rất khỏe mạnh."
Kỷ Thanh Nguyên cũng tham gia vào cuộc trò chuyện:
"Tôi và thầy Lương đã hẹn nhau đi tập gym hàng ngày."
Mắt Khương Nhụy sáng rỡ:
"Em có thể tham gia không?"
Kỷ Thanh Nguyên giơ ngón tay cái:
"Đương nhiên, chúng ta lập một nhóm chat đi."
Họ lập nhóm thì cũng vui, nhưng Chúc Tân Nguyệt thầm nghĩ làm sao mình dậy nổi lúc 5 giờ sáng để đi tập thể dục chứ.
Trong những ngày không có cảnh quay, cô chỉ muốn ngủ thêm.
Thế mà cuối cùng, họ vẫn kéo cô vào nhóm.
[Nhóm nhỏ Đào Nguyên (4)]
Chậc, được rồi.
Việc đầu tiên Chúc Tân Nguyệt làm là tắt thông báo nhóm chat.
Khi cất điện thoại, cô vô tình thấy Khương Nhụy bên cạnh đang mở ảnh đại diện của Lương Ngọc Vũ - họ vẫn chưa kết bạn với nhau.
Vì tính tò mò, sau khi ăn xong bữa khuya, Chúc Tân Nguyệt quay về, mở nhóm chat để khám phá trang cá nhân của Lương Ngọc Vũ.
Cô phát hiện đây là một tài khoản khác của anh, có lẽ là tài khoản cá nhân.
Tài khoản mà cô kết bạn trước đây có lẽ chỉ là tài khoản công việc, và giờ cô mới hiểu vì sao nó không có bất kỳ động tĩnh nào trên dòng thời gian cả.
Lương Ngọc Vũ rất phân biệt rạch ròi ranh giới giữa "bạn bè" và "đồng nghiệp".
Chúc Tân Nguyệt trở về khách sạn, sau khi tắm rửa xong xuôi, cô nằm dài trên giường, đưa tay lên nhìn những vết xước trên ngón tay mình.
Đó là vết cắt do chiếc ô đạo cụ gây ra lúc trước, nhưng cô không hề để ý.
Mãi đến khi tắm xong, cô mới phát hiện không chỉ chỗ này mà còn nhiều nơi khác trên cơ thể xuất hiện các vết bầm tím, có lẽ do va chạm trong cảnh quay đánh nhau với diễn viên đối thủ.
Cơn đau cũng đến muộn màng.
Bỗng điện thoại của Chúc Tân Nguyệt rung lên.
Cô xoay người, với tay về phía điện thoại đặt bên cạnh giường, và khi nhìn thấy tên được lưu - Ông chủ lớn, khóe miệng bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
[Ông chủ lớn: Ăn bữa khuya chưa?]
[Chúc Tân Nguyệt: Dạ rồi ạ! Anh Lâm Dục xong việc chưa?]
[Ông chủ lớn: Mười phút nữa, còn một cuộc họp.]
[Ông chủ lớn: Bánh ngọt có quá ngọt không?]
Chúc Tân Nguyệt nhớ lại bữa khuya vừa rồi, nửa gánh nặng là bánh ngọt, bỗng cảm thấy anh đang âm thầm kiểm tra khẩu vị của cô.
[Chúc Tân Nguyệt: Vừa miệng lắm ạ, em rất thích!]
[Ông chủ lớn: Vậy là tốt.
Hôm nay quay phim suôn sẻ chứ?]
Chúc Tân Nguyệt không kiềm được nụ cười tỏa sáng.
[Chúc Tân Nguyệt: Rất suôn sẻ ạ! Đạo diễn còn khen em nữa, nhưng không biết hiệu quả trên màn ảnh rộng sẽ như thế nào.]
Một lúc sau, bên kia mới hồi đáp lại.
[Ông chủ lớn: Đợi phim ra rạp]
Có vẻ như anh chưa gõ xong mà đã gửi đi, liền thu hồi ngay lập tức.
Nhưng Chúc Tân Nguyệt đang chăm chú nhìn cửa sổ chat của họ nên không bỏ lỡ thông điệp ấy.
Chẳng lẽ anh đang muốn nói: "Đợi phim ra rạp thì sẽ biết." mách bảo cô không cần phải nóng vội, chỉ cần tập trung vào việc quay phim?
Không thể chờ đợi thêm, Chúc Tân Nguyệt gửi ngay một emoji (thỏ với dấu hỏi).
[Ông chủ lớn: Bây giờ nói về chuyện này có lẽ hơi sớm.]
Trái tim đang treo lơ lửng của Chúc Tân Nguyệt bỗng chùng xuống.
Hừ, vậy là anh đang bảo cô không nên lo lắng quá mức à?
Bỗng dưng, một tin nhắn khác từ phía bên kia xuất hiện, khiến trái tim cô vừa rơi xuống giờ đây lại nhảy múa đầy phấn khích.
[Ông chủ lớn: Khi phim ra rạp, muốn đi xem cùng nhau không?.