Tác giả:
Khi đó Lý Đàn cũng không phải là khó tính gì, bèn dẫn theo hắn ở ẩn nơi thâm cung, cố gắng không nổi bật trước mặt người khác, tuy không có ân sủng nhưng cũng có thể ít chịu sự quấy rầy của Quý phi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng đây cũng đã là chuyện trước kia, từ sau khi đăng cơ, nàng buông rèm chấp chính, công việc bề bộn, năm này may y phục lại ít hơn năm trước, mà từ khi Hoàng đế 16 tuổi, Thái hậu trả lại quyền hành, sự dịu dàng như vậy càng biến mất.
Hoàng đế đã bị sự xa cách như vậy tra tấn, lại không nhịn được khẽ thở ra.
Dẫu sao hắn đã không còn bao nhiêu tự tin, có thể lần nào cũng giống như hôm nay, thả nàng rời đi như vậy.
Những lễ giáo nhân nghĩa đó đã chẳng còn cách nào trói buộc hắn nữa.
Nhìn thấy đôi môi căng mọng của nàng không ngừng đóng mở.
Khóe mắt nàng bị men say nhuộm đỏ mang theo ý cười.
Hoa tai của nàng ở sườn mặt va chạm phát ra tiếng leng keng, khuyên tai xuyên qua lỗ tai, tôn lên vành tai càng thêm đáng thương, đáng yêu.
Tất cả điều này đều khiến hắn phát điên.
Hắn chỉ muốn kéo đai da kiểu tiên hạc tượng trưng cho thân phận Thái hậu trên hông Lý Đàn xuống, trói chặt hai tay nàng.
Khiến nàng không giãy giụa được, chạy cũng không thoát, chỉ có thể ở trong lòng hắn.
Lại dùng đôi môi ngậm lấy tai nàng, dùng đầu lưỡi liếm lỗ tai nhỏ bé, mút lấy, đâm vào, xuyên vào điểm nho nhỏ kia.
Lại thô bạo đẩy lễ phục Thái hậu rộng rãi nặng nề ôm lấy nàng ra, nửa cởi nửa không.
Kéo nội y của nàng xuống, để đôi thỏ trắng của nàng hoàn toàn bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật, phơi bày trước mắt hắn, dùng ánh mắt nhi tử trên danh nghĩa, thiên tử của một quốc gia đến vuốt ve nàng, làm nhục nàng.
Mãi cho đến khi khiến nàng nôn nóng bất an đỏ mắt, nước mắt chảy ra, muốn giãy giụa nhưng lại không thể, dùng ánh mắt thưởng thức mỗi một nơi trên cơ thể nàng, nụ hoa dựng lên, giữa chân ẩm ướt, để sự trống rỗng trong cơ thể nàng bức nàng phát điên.
Sau đó, hắn mới có thể nhân từ mút lấy từng tấc da của Lý Đàn, khiến nàng giống như cá rời khỏi nước quay cuồng trong tay hắn.
Hắn muốn tóm lấy tay nàng, che đi mắt nàng, rồi lấp kín đôi môi của nàng, khiến cho nàng không có cách nào khóc thút thít, không thể chửi mắng, càng chẳng thể rời đi.
Như vậy, hắn mới có thể lừa gạt chính mình, nàng cũng nguyện ý.
Nàng cũng khát vọng hắn.
Hắn vọng tưởng một ngàn một vạn lần, ngay cả nốt ruồi nhỏ phía sau cổ nàng, đều như khắc sâu trong đầu hắn.
Dường như hắn là sư tử nghiện cắn con hươu non, sau khi cắn vào cổ nàng, dùng đầu lưỡi đánh dấu nốt ruồi nhỏ màu đỏ thắm của nàng, khiến nàng không có cách nào chống lại, chỉ có thể trở thành vật sở hữu của hắn.
Sau khi khuất phục dưới thân của hắn, cuối cùng hắn mới đại phát từ bi, thả cho nàng rên rỉ, để nàng nỉ non tên của mình.
Độc Ngọc.
Độc Ngọc.
Trên triều đình, tất cả mọi người đều chỉ có thể gọi hắn là bệ hạ.
Trên đĩa ngọc (1) hoàng gia, chỉ có họ tên của hắn, tất cả người trong thiên hạ đều phải kiêng dè tên họ này.
(1) Nơi khắc tên các thời vua của một triều đại, có thể hiểu là nơi ghi gia phả hoàng tộc.
Mà chỉ có nàng, có thể gọi tên hắn.
Tên chữ của hắn, chỉ có thể phát ra từ trong miệng nàng.
Cơ thể hắn lay động, tay hắn không ngừng tìm tòi thăm dò phía dưới cơ thể, lòng bàn tay càng lúc càng nóng, sức nắm lấy phân thân càng lúc càng lớn.
Tiếng thở dốc của hắn càng nặng nề, dường như đang giãy giụa thống khổ, trong miệng lẩm nhẩm khẩu hình nhưng cuối cùng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ khẽ dùng đầu lưỡi chơi đùa cái tên kia.
Mặc dù hắn ở thời khắc thế này cũng không dám nói thẳng cái tên ấy ra khỏi miệng.
Qua hồi lâu, một chút dịch trắng rơi trên mặt nước, bị hơi nước bao lấy, chậm rãi chìm xuống dưới, tạo thành nét tương phản rõ rệt với nước suối nóng trong vắt.
Trong phòng có mùi hơi tanh, và hương ấm áp còn sót lại, xen lẫn vào nhau, càng lộ vẻ mờ ám.
Hoàng đế đứng dậy, nhìn vệt trắng đục tanh nồng chìm dưới nước kia, hồi lâu mới trưng vẻ mặt vô cảm nói với chính mình: “Ngươi thật ghê tởm.”