Tác giả:
Mân mi tách Trà  Đại Hồng Bào mà cô tìm thấy trong kho lạnh của biệt thự, cái kiểu vừa  ngửi đã nhận ra đúng là kĩ nghệ tuyệt hảo mà ai cũng muốn có trong giới  thưởng trà.
Song trà quý lại có trị giá lên đến hàng chục tỷ đồng như này thì phải gặp đúng người như cô nó mới hài hào và hợp lệ được.
Cảnh  Dương dẹp bỏ mấy việc giám sát đám giúp việc kia qua một bên nhanh chân  đi ra cửa đón Lãnh Đế Hàn, ông không dám hé miệng nói ra cái chuyện Phó  Khanh Nhu cho người khai hoang khóm đất bị cấm kia.
Sợ rằng vị thiếu  phu nhân kia có mấy cái mạng cũng không đền nổi.
"Thiếu gia đưa đồ áo đây tôi đem đi giặt." Cảnh Dương nhanh chóng vào việc như thường ngày.
"Phó Khanh Nhu đâu?" Lãnh Đế Hàn vừa vào đến cửa đã hỏi ngay đến vợ mình.
"Hả...à,  thiếu phu nhân đang ở trong phòng cậu, tôi không tiện hỏi nên cũng  không biết cô ấy làm gì nữa." Cảnh Dương nói, điều khiến ông không ngờ  tới chính là thiếu gia nhà mình vừa vào đến cửa đã hỏi ngay đến Phó  Khanh Nhu rồi.
'Phòng mình? Mới  một ngày thôi mà cô ta cả gan dám vào phòng mình rồi.' Lãnh Đế Hàn nhíu  đôi mày rậm, đen nhánh của mình xong rồi sải bước đi lên tầng hướng về  phía bên trái là phòng mình mà tiến.
Lúc này Phó Khanh Nhu vẫn đang chăm chăm học hỏi thêm từ mấy quyến sách ít kiến thức mà không ngờ được có một mối nguy hiểm đang tiến gần mình.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ sợ người đàn ông đó đâu nhé.
Cạch!
Lãnh  Đế Hàn lặng lẽ đi vào phòng, đập vào mắt anh chính là hình bóng một  người phụ nữ đang say mê đọc sách.
Rồi một mùi hương quen thuộc nhưng có  phần lạ sặc vào mũi anh theo không khí, căn phòng thường ngày u ám nay  có ánh sáng và sức sống hẳn.
"Tôi  còn nghĩ anh tính một đi không trở lại nữa đấy." Phó Khanh Nhu gập  quyển sách lại đặt xuống bàn với tâm thái bình tĩnh nhất, cô lên tiếng.
Lãnh  Đế Hàn vừa thức trắng đêm vừa về nhà đã bị khiêu khích như này sao mà  chịu nổi đây, đã thế cô còn uống loại trà mà anh quý nhất nữa.
Gằn  giọng "Tôi cũng không rộng lượng đến nỗi tặng cô cả căn biệt thự giá  nghìn tỷ này, còn về việc uống trà chục tỷ của tôi thì tính trả tiền  ngay hay ghi nợ?"
'What? Anh ta  tống tiền mình thật à, nếu mình còn không uống xém chừng mốc mất ấy  chứ.
Ra vẻ cái quái gì?' Một suy nghĩ trổi dậy sau sự mắng mỏ thầm, Phó Khanh Nhu buông lời "Cùng lắm thì đêm nay tôi qua phòng anh...trà còn một ly trên bàn đấy uống rồi đi tắm đi.
Tôi đói bụng rồi, đi kiếm gì ăn  đã."
Ủa, đây là nhà anh mà cô oai thế.
Không lẽ xem mình là chủ thật rồi, nói gì cũng vô dụng thôi.
Lãnh  Đế Hàn không chịu để yên cho Phó Khanh Nhu rời đi một cách dễ dàng mà  nhanh chân ép cô vào cửa ngang nhiên đặt bờ môi mình chiếm trọn bờ môi  cô.
"Ưm...ư, Lãnh Đế Hàn không  được." Vùng vẩy dứt khoát đẩy bàn tay hư hỏng đang loạng choạng sờ mó  khắp người mình ra mà lớn tiếng.
Cô tức giận rời đi, để lại người đàn  ông với khuôn mặt khó chịu.
Trà  không thể phí được nên anh cũng uống xong rồi mới đi tắm, trái lại Phó  Khanh Nhu lại đỏ mặt đi ra từ phòng của Lãnh Đế Hàn.
Cảnh này vô tình  lọt vào mắt của cô giúp việc tên Viên Viên chính là cái người phụ nữ lúc  sáng đứng về phía Phó Khanh Nhu lót ý xấu vào đầu mọi người rồi còn  thầm thích vị thiếu gia ngang tàng họ Lãnh nữa.
Cô  ta cắn chặt răng, nghiến lợi chỉ trích vị thiếu phu nhân kia trong lòng  'Phó Khanh Nhu sao, cô vẫn nghĩ cô là phượng hoàng à.
Chỉ là một con gà mờ cấp thấp cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi cái nhà này nhanh thôi.
Thứ  tôi  không có được cô cũng đừng mơ có được dễ dàng.'
.......
Tầm khoảng hai mươi phút sau.
Dưới  phòng ăn lúc này Phó Khanh Nhu đã chờ Lãnh Đế Hàn xuống ăn cơm đến nỗi  bụng réo điên lên rồi mà anh ta vẫn chưa thấy đâu.
Đang định lên triệu  hồn người đàn ông kia xuống thì vừa hay anh ta đã đi đến phía sau lưng  cô chầm chậm buông lời "Không cần chờ."
'Tôi mà chờ anh à, não anh chắc có vấn đề rồi...' Nghĩ thế chứ nhưng ai cũng nhìn rõ được là cô đang chờ anh đấy.
Bàn ăn nhìn qua đã thấy rất đủ chất, từ vitamin đến protein hay lipit, chất khoáng, chất xơ cho cơ thể khỏe mạnh đều có cả, đương nhiên thức ăn có đủ thì số lượng cơm cũng có hạn.
Phó Khanh Nhu mặc dù là người có sống  có quy chế nhưng thiên về việc ăn uống cô lại chẳng để tâm đến cân nặng  hay vóc dáng gì đó như bao người đâu.
Haiz,  thế cũng phải thú thật một phần là dạc người như cô không thể béo được  không biết về làm vợ của tên họ Lãnh này cô có lên kí được phần nào so  với trước không?
Ăn hết phần  cơm trong bát cô liền lên tiếng "Mỗi ngày anh chỉ ăn một bát cơm thôi à  thức ăn cũng khó nuốt đến như vậy, tôi không thể sống theo anh được.
Từ  nay ba bữa đều do tôi nấu, anh ăn hay không thì tùy."
"Hừ,  cô nấu? Thiếu phu nhân còn biết nấu ăn cơ à? Nếu thế thì cô cứ nấu đi,  chớ làm nổ nhà của tôi là được." Lãnh đế hàn nhếch môi nói rồi lại tiếp  tục công cuộc ăn chậm nhai kĩ tốt cho sức khỏe.
Cảnh  Dương đứng gần cũng chưa kịp loát vấn đề, ông chưa từng thấy vị thiếu  gia này đồng ý với ai chuyện gì.
Đến cả Lãnh Mộc Sâm lão gia nhà họ Lãnh uy quyền còn nể anh nhường anh mấy phần đấy.